Niên Hoa là câu chuyện tình yêu của hai anh trai khi bước vào tuổi trung niên. Những tưởng mọi thứ sẽ không còn nồng nhiệt, không còn ngọt ngào… nhưng không, đây là một chuyện tình khác hoàn toàn.
Tình yêu của ánh hoàng hôn
Xa cách mười lăm năm, Thẩm Lạc trở về để “truy thê”. Đã qua rồi cái thời niên thiếu hoa mộng, đã qua rồi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp… không có nhau. Dù bỏ lỡ mười lăm năm cuồng nhiệt thì cũng không quá muộn cho Niên Hoa – tình yêu của ánh hoàng hôn.
Thẩm Lạc mang mỹ danh ra nước ngoài du học, nhưng thực chất để che đậy những tổn thương và mất mát. Anh bị gia đình phát hiện thích người đồng giới, họ cho đó là bệnh và ép anh phải điều trị. Hai năm thống khổ, cuối cùng anh chọn từ bỏ cuộc sống… Lúc này gia đình mới thỏa hiệp để anh ra nước ngoài và “không hết bệnh thì đừng trở về”. Anh đã chọn “vĩnh viễn không trở về”.
Mười lăm năm, thế giới thay đổi, xã hội dần cởi mở và gia đình cũng dần nhận ra những năm qua mình đã sai thế nào. Họ muốn anh trở về, chọn chấp nhận để anh sống thật. Thời gian đằng đẵng, anh đã vượt qua giai đoạn đó bằng niềm tin vào ánh sáng duy nhất, Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương, tình yêu của Thẩm Lạc. Là ánh sáng, là bông hoa rực rỡ, là những năm tháng thanh xuân, là tương lai của Thẩm Lạc. Thời đại học, ánh mắt anh đã luôn dõi theo Thẩm Lạc. Những đối nghịch, những khó chịu thời hoa niên, chỉ là để che đậy cho tình yêu thầm lặng của bản thân. Anh nhút nhát, dễ mềm lòng, và anh hận bản thân đã không sớm ngỏ lời với Thẩm Lạc để rồi phải phí hoài mười lăm năm.
Tình yêu của Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương không cuồng nhiệt nhưng bão tố, không ào ạt như sóng dữ… Tình yêu ấy, sau mười lăm năm lại trở nên nhẹ nhàng, bình dị, dịu dàng, nhưng không kém phần khắc khoải và đắng xót – tình yêu của ánh hoàng hôn. Cách thức “truy thê” của Thẩm Lạc cũng đơn giản, ít màu mè, vô cùng trực tiếp nhưng mang lại hiệu quả cao.
Ánh hoàng hôn, không rực rỡ, không hoa lệ nhưng mang một màu sắc ấm áp, bình yên đến lạ. Ai cũng cần một mái nhà, một nơi chốn an yên, một bữa cơm đầm ấm sau một ngày làm việc mệt mỏi. Mong cầu hạnh phúc, mong cầu được mãi bên nhau, thì dù trải qua năm dài tháng rộng, dù xa cách nghìn trùng cũng không ngăn được kết quả cuối cùng viên mãn.
Thẩm Lạc – Hạ Nhất Dương, mến nhau thuở thiếu thời, xa nhau trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ, để rồi nắm tay nhau đi đến tận cuối đời.
Nguồn: Góc nhỏ của Mon